Giấy trắng, bút hờ hững, bàn lạnh. Một người một phòng. Lặng im như đêm dài vô tận. Nắng không về. Mưa lất phất rơi, những hạt như sương khuya chẳng ướt nổi khoảng sân. Không có gió, thiếu những tiếng rít bên khung cửa sổ. Lạnh lùng. Buốt giá. Chiều tĩnh mịch khoác lên mình u ám. Đây là đông. Là tiết mà người ta vẫn ghét, hoặc thích, hoặc phớt lờ đi vì lý do nào đó.
Chăn bông, tất dày, mũ len trùm kín đầu. Phòng kín, cửa sổ khép. Ấy vậy mà vẫn lạnh. Đến rùng mình! Run lên như thể tuyết đang rơi, vì đông? Mà có phải đâu. Tim không đau, tình ái giờ chỉ là hư ảo. Vả lại đêm qua còn nói chuyện với một người đấy thôi. Lòng chẳng xót xa. Đời vẫn như dòng sông, êm đềm và lặng lẽ trôi đi. Bất tận, bất tận. Từ mảnh đất xa xôi tới phố phường náo nhiệt. Mà vẫn lạnh. Đầu óc quay cuồng. Mắt mờ lắm rồi, thoáng mê đi. Phút chốc lại lẩm bẩm:
“ Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là kiếm tìm. Cái đích không phải là nơi mà ta có thể tự tìm ra. Như ván cờ cần có hai người, một con đường vốn dĩ không có kết thúc. Cần một con đường…Có những cuộc tìm kiếm sẽ không là gì cả, bởi lẽ đáp án ngay từ đầu đã nằm trong tay ta.”
Và rồi lại cười nhạt, nhạt đến lạ lùng. Tựa câu chuyện tối qua đọc trên mạng, thấy nó giống một nắm cát nằm giữa sa mạc, vô nghĩa! Triết lý đấy, suy ngẫm đấy, có là gì không?
Sách vở, bài tập, mạch điện, lập trình, Anh ngữ, và cả những thứ không thuộc về thế giới ấy, quay vòng vòng trong đầu. Một tổ hợp từ ngữ và con số. Đường đấy, đang đi đấy! Có nghĩa gì không? Đời vội, sống vội, và ra đi cũng vội. Đời ngột ngạt, tổ hợp con người chen chúc. Đường nhỏ nhoi, người nhỏ nhoi. Một con đường giữa muôn vạn con đường.
Say!
Không phải men để tỉnh. Không phải cơn mê để giật mình thức dậy. Là giấc mộng, nhưng vô tận. Sẽ chẳng có gì để gọi lên hai từ kết thúc bởi lẽ đáp án vốn dĩ đã mặc định trong đầu. Chết. Một chữ thôi. Như dấu chấm đặt cuối câu. Có thể đọc sẽ cảm thấy hụt hẫng, hoặc nghẹt thở, hoặc chán ngán muốn ném đi. Dài, ngắn. Nhưng vẫn hết. Dù sao cũng là quy luật của thời gian. Và ta - hèn kém, làm thứ cu ly mạt hạng. “ Đến ăn mày còn có tư cách của ăn mày.” - Mở miệng thanh minh thế. Hay cao sang, lộng lẫy xa hoa, cười ngặt nghẽo khinh bỉ. Không biết? Không thể biết?
Rồi lại say!
Đường mờ mịt lắm. Có phải như thơ, có phải như văn, có phải như… Tàn nhẫn đến cùng cực! Hi vọng có lúc – đa phần vỡ nát. Nỗ lực rồi cũng thành không. Làm gì có phép màu. Cổ tích? Chỉ là hoang tưởng.
Và say thêm lần nữa cho hết đêm nay. Cho tà dương trôi về sau núi dẫu giữa đông nó không hề tồn tại.
Ta biết đi về đâu, biết phải làm gì. Những ngày qua thân xác mỏi mệt rồi, tê dại trên từng phần da thịt. Tự giễu mình như thể tranh trên cát, vừa vẽ đã vội tan đi. Nỗ lực, không đơn giản thốt ra từ cửa miệng. Giấc mơ, chẳng tàn nhưng bị giày xéo quá nửa rồi. Chỉ còn lại một mảnh, nhỏ, rất nhỏ, leo lét đợi tắt.
Ta quằn quại giữa chiều đông, với buốt giá, với u hoài – từ ngữ mà chưa ai từng định nghĩa. Run lên từng đợt, mắt khẽ vu vơ. Liệu mai kia nắng có lên, gió có thổi hay lại là những ngày đông mà từng tháng từng năm vẫn thế.
Tương lai không giống kí ức bị cố định bởi ghim kẹp thời gian. Hiện thực cũng chẳng phải mơ để kết thúc chỉ qua một lần chợp mắt dẫu có bao nhiêu vùng vẫy thét gào. Tất cả, hãy cứ để thời gian trả lời.