Rồi chúng ta sẽ lãng quên nhau như những vệt dấu phai màu. Ngày mai, khi mặt trời tỉnh thức, tia nắng ấm len lỏi hoà vào bầu không khí se se lạnh của đêm đông... rồi tan như giọt sương đêm vừa chạm nắng.
Mỗi đêm, sau khi nằm xuống, cơn mệt mỏi mơ hồ nào đó trong T. trỗi dậy. Như thể một giấc mơ vừa chạm đỉnh ngày chới với...
T. sợ sự lãng quên nơi lòng người. Chúng như một vật thể mong manh lịm dần vào bóng tối. T. vẫn thích đi trong đêm dài liêu xiêu giữa cơn say nào đó. Muộn phiền quá cũng có thể say. Trống trãi quá cũng làm nên cơn say... Thì biết làm sao được bây giờ?
Lòng T. đầy muộn phiền này nọ. Giữ lòng mình neo đậu ở một nơi là điều không tưởng. Tựa như những linh hồn chập chờn trong đêm tối...
Anh biết gì không anh?
Bạn biết gì không bạn?
Rồi chúng ta sẽ lãng quên nhau như những vệt dấu phai màu. Ngày mai, khi mặt trời tỉnh thức, tia nắng ấm len lỏi hoà vào bầu không khí se se lạnh của đêm đông... rồi tan như giọt sương đêm vừa chạm nắng.
T. giữ chặt trái tim mình cho những mông lung kia tạm thời neo đậu. Mùa vọng vừa ra đi mà T. không một lời tiễn biệt.
Làm sao có thể nắm bàn tay nhau đi về phía căn nhà trên ngọn đồi ngập đầy hoa dại, dòng sông lửng lờ trôi, gió xôn xao trong vòm lá? Làm sao mà có thể làm điều ấy khi chúng mình cũng chỉ là những phận người chìm nổi giữa phong ba? Thì thôi, đặt bàn tay lên trái tim mình để ngày đêm, để tháng năm thôi thổn thức... Thì thôi nở một nụ cười rồi để chúng mình lãng quên nhau...
Phải không anh?
Phải không bạn?
Phải không mình?
Bất chợt sợ những hung tin. Bất chợt sợ tim mình xáo động. Bất chợt sợ lãng quên của lòng người. Bất chợt đau đáu tiễn đưa mùa đi trong khi chưa kịp chạm vào giấc mơ úa màu kí ức.
Đâu đó năm tháng tàn phai...
Đâu đó, không biết môi em có còn là đốm lửa...
"Hãy chiều em lần cuối
Hút chung điếu thuốc đây
Rồi mai ta xa cách
Nhớ nhau trong khói bay."
Hút chung điếu thuốc đây
Rồi mai ta xa cách
Nhớ nhau trong khói bay."
Mùa vọng vừa rũ bỏ nơi này, không không một lời từ tạ. Còn đó trong T. những giấc mộng tàn. Những ngày này ra phố thì thôi nghêu ngao vài câu Trịnh, còn gì nữa đâu..