Giữa không gian ồn ào tấp nập, đầy rẫy những khó khăn và cảm bẫy đôi lúc em muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, để khóc để than thở mà không muốn ai biết đến. Cứ nghĩ rằng mình có thể vượt qua một cách trọn vẹn mọi khó khắn, cứ nghĩ rằng trái tim mình sẽ không rung động trước một ai nữa…Thế nhưng duyên số đã cho em được gặp anh.
![]() |
Em sẽ chờ |
Anh là một người bạn mới, là một người nói chuyện đặc biệt, và thực sự tin tưởng để chia sẻ. Cũng không hiểu sao em lại tâm sự với anh nhiều đến thế. Em vô tình không biết mình đã thân thiết với anh từ lúc nào, em đã tự hỏi liệu tình cảm của anh và em chỉ là tình cảm đơn thuần giữa hai người bạn, hay là anh em, hay là gì khác… Đã có những lúc em muốn dừng lại vì sợ đến một lúc nào đó anh sẽ rời xa em để đi tìm những cái mới lạ hơn, đặc biệt hơn trên con đường phía trước.
Anh mang đến cho em những nụ cười, nói cho em biết được ý nghĩa của một ngày, anh gửi cho em những lời chúc tốt lành vào mỗi buổi sớm mai. Rằng khi bình minh chính là lúc mình bắt đầu hãy bỏ lại sau lưng những muộn phiền, âu lo để lấy đó làm động lực bước tiếp trên chặng đường dài phía trước.
Anh và em đã cùng nhau đi dạo trên từng con phố của Hà Nội vô tư ngắm nhìn bằng lăng những cánh hoa mỏng manh mang sắc tím của sự thủy chung. Cùng nhau ngắm ánh đèn đường rọi chiểu xuyên qua từng nhánh lá cây và hơn thế là được nhìn ánh hoàng hôn từ từ lặn xuống trên mặt hồ Tây phẳng lặng. Vâng! thực sự như lời anh nói rất yên bình và dản dị. Hà Nội thật đẹp phải không anh? Thế mà gắn bó với nơi đây đã gần 5 năm em cảm thấy mình như bị cuốn theo cuộc sống xô bồ, tấp nập, vội vàng mà vẫn chưa một lần em chậm lại thư giãn ngắm nhìn những vẻ đẹp vẫn luôn luôn tồn tại xung quanh.
Em sẽ chờ
Cơn mưa gợi lại cho em những kỉ niệm mà có lẽ chỉ em và anh biết, là lần đầu tiên em đi chơi cùng anh, cũng là lần đầu tiên em được đi dạo hết một vòng Hồ Tây và hồ Hoàn Kiếm ... còn nhiều kỉ niệm nữa về hai đứa gắn liền với cơn mưa phải không anh???
Anh đến đã mang lại cho em cảm giác được quan tâm, được anh nhắc nhở động viên. Và đã có lúc em trở nên thật ích kỉ chỉ muốn giữ anh cho riêng mình thôi!
Em đã thay đổi rất nhiều, vui rất nhiều vì gặp được anh. Em biết sâu thẳm trong trái tim anh có một nỗi buồn, dù có cười thế nào thì ánh mắt anh vẫn không dấu được điều đó. Còn em, dường như anh đã xóa đi hết những buồn phiền còn vương lại mà bấy lâu nay em vẫn luôn mang theo. Phải làm sao đây anh? làm sao em có thể mang lại cho anh niềm vui thực sự, đẩy lùi những tâm sự buồn và thay vào đó những cái mới mẻ và đẹp đẽ hơn? Em muốn nói rất nhiều nhưng lại sợ khi nói ra anh sẽ cảm thấy bị ràng buộc, đi chơi cùng em là trách nhiệm chứ không vô tư như bây giờ....
Hãy cố gắng lên anh nhé, em tin thời gian sẽ xóa đi những gì buồn phiền còn vương lại trong anh. Em sẽ chờ từ anh một câu nói, em sẽ chờ anh dang rộng cánh tay để đón nhận em thật lòng...
(Sưu tầm)