Đâu phải cứ là yêu
Thì người ta mới suy tư nhiều
Đâu phải cứ buổi chiều
Thì cơn gió mới phiêu diêu
Tôi biết, trong những ngày người ta lặng mình như mặt nước mùa thu, nhạt nhẽo và thầm lặng. Khổ sở và dằn vặt như bất cứ nỗi buồn nào rối rít chen ngang cuộc vui. Mấy chốc, thời gian cũng trôi nhanh qua cơn luyến lưu và lầm lạc. Chỉ đến khi mảnh kí ức đó đi xa thì người ta mới nhận ra cuộc đời cũng giống như dòng sông, lúc dịu dàng, lúc thô bạo đẩy đưa chúng ta đến miền xa lạ.
Tôi biết, đời người ai mà không phải trải qua những cơn mưa. Nhưng có cơn mưa nào là ngọt ngào thì đó là món quà mà ta được ban tặng. Em chính là cơn mưa ngọt ngào của tôi. Những con đường đầy lá mà tôi đã từng đi qua, còn phảng phất hương vị nắng cháy của mùa thu năm ấy.
Em, còn nhớ không?
Ngày tháng đó tụi mình lông bông
Trên con đường làng quạnh quẽ
Tay trong tay rất khẽ
Sợ chiếc lá thu rơi
Giờ đây tôi không còn sợ chiếc lá thu rơi nữa, bởi bàn tay em đã buông lơi rồi, những vụn vặt xưa cũ tôi cũng không còn nhớ hết. Chỉ còn đây những ngây ngô của một thời trẻ dại, tình yêu tôi cho đi chưa một lần tôi hối tiếc, cũng chưa một lần oán trách em. Bởi khi duyên đã hết, nghĩa có còn thì tình cũng đã xưa ..
Trên đời này rõ ràng có rất nhiều chuyện mà con người ta có thể hiểu được, nhưng lại luôn cố chấp không chịu chấp nhận. Có lẽ tôi của ngày xưa cũng như thế đó, cũng cứ ngỡ rằng mình yêu nhau cho đến khi mặt trời ngừng mọc. Vậy mà đến khi mọi thứ đỗ vỡ, tôi đã không thể chấp nhận được rằng tại sao mặt trời vẫn mọc mà ta chẳng còn bên nhau.
Niềm thương mà anh gửi
Đem trả lại cho anh
Đừng đem nó vào bóng tối
Anh sợ mình cô đơn
Năm tháng trôi qua như vậy, thời gian vẫn là sáng suốt nhất. Em vẫn yêu tôi đến khi không còn thấy mặt trời mọc. Còn tôi, mỗi ngày thấy mặt trời đều nhớ đến em.
________
Em .. tiễn em .. kí ức